Vợ ba - Kiệt tác ngớ ngẩn

Khổng Tử nói: Xảo ngôn lệnh sắc, tiển hỉ nhân! Tôi bắt đầu bài viết này từ một ví dụ (và sau đó là mệnh đề) mà bản thân tôi luôn sử dụng làm tiêu chuẩn cao và duy nhất đối với cái gọi là nghệ thuật: Một trường hợp trích điển xuất sắc vào bậc nhất của lịch sử văn chương Việt Nam: "Trước sau nào thấy bóng người, Hoa đào năm ngoái còn cười gió đông" (Nguyễn Du) Và một trường hợp trích điển kém cỏi vào bậc nhất từng được đưa vào sách giáo khoa: "Nhân tình, nhắm mắt chưa xong, Biết ai hậu thế khóc cùng Tố Như" (Tố Hữu) Loại thứ nhất, có thể hình tượng hoá như thể là một huyền thoại vĩ đại giấu mình dưới lớp áo tầm thường; còn loại thứ hai lại là một gã tầm thường mặc long cổn đi nghênh ngang ngỡ mình vĩ đại. Có một đoạn trích có thể ghim vấn đề này trở lại câu chuyện nghệ thuật: “"Mona Lisa“, “Đức Mẹ khóc Chúa Jesus“, “Cô gái đeo khuyên tai ngọc trai“. Trong vòng hai chục thế kỷ, các nghệ sĩ đã làm xã hội phương Tây phong phú bằng những tác phẩm đẹp kinh ngạc của họ